Trong suốt quãng đường ốm yếu, bệnh nhân Trần Thị Ngọc Trinh nhìn thẳm vào cánh cửa bệnh viện. Mặt trời mờ mờ, ánh sáng nhạt nhòa trên khuôn mặt của cô, dẫn dắt tâm trí cô ra khỏi hậu mạch sâu ẩn của căn bệnh. Cô ngồi xuống ghế, tay cầm chiếc điện thoại cứ mở mở hết, như thể đang chờ một gọi từ trời.

Đằng xa, một câu khen thưởng từ một người bác sĩ gật gối: "Trinh, em sẽ khỏe lành rồi. Chỉ cần em tin tưởng vào chúng tôi." Câu khen thưởng này, dù chỉ là một câu đơn giản, nhưng đã là nét ánh sáng cuối cùng cho cô.

Trong bệnh viện này, mỗi cửa phòng đều là một bầu không khí an ủi cho những kẻ đau khổ. Nhưng cho Trinh, đó là một bầu không khí hấp dẫn hơn hết. Tại đây, cô có thể gặp gỡ với những người "đồng hành" trên con đường bệnh tật. Mỗi người đều có câu chuyện riêng, mỗi câu chuyện đều là một con dao cắt sâu vào tâm hồn.

Một hôm nọ, cô ngồi yên trên ghế, nhìn quanh quanh phòng bệnh. Một người bệnh khác, Trần Văn Lộc, cũng ngồi cạnh cô. Lộc có mặt khuôn mẫu và mắt nhìn sâu sắc, như thể có thể xuyên suốt sương mù của căn bệnh. Cô Trinh nhìn Lộc, lại nhớ lại câu khen thưởng từ bác sĩ: "Chỉ cần em tin tưởng vào chúng tôi."

Lộc cười rộng rãi, như thể có thể chạm đến tâm hồn của Trinh. "Cô ấy cũng đang chờ gọi từ trời không?" Lộc hỏi. Trinh gật đầu, mắt cô nhìn Lộc với ánh sắc dịu dàng. "Cũng vậy. Mỗi ngày tôi đều chờ gọi từ bác sĩ."

Tuyển thảo: Bài hát Hôp tử lốc bạc  第1张

Lộc cười suôn suôn: "Thì hôm nay, chúng ta sẽ là đồng đội trong 'Hôp tử lốc bạc'."

Trinh cười nhỏ, không hiểu ý nghĩa của câu nói của Lộc. Nhưng cô biết rằng, với Lộc bên cạnh, dù là bệnh tật cũng sẽ là một trải nghiệm thú vị.

Hôm sau, Lộc đưa Trinh đến một căn phòng riêng dành cho "Hôp tử lốc bạc". Phòng này có một cái bàn tròn, với các con dao đặt trên đó. Mỗi con dao đều có tên của một bệnh nhân và một số lượng lớn tiền bạc. Bệnh nhân sẽ đánh giá cao điểm cho các con dao của mình, và những con dao được đánh giá cao nhất sẽ được lựa chọn để tham gia "Hôp tử lốc bạc".

Trinh ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này. "Lộc, chúng ta không phải là bệnh nhân mà là người đang chết," cô nói buồn. Lộc cười rộng: "Đúng vậy. Nhưng với 'Hôp tử lốc bạc', chúng ta sẽ có thể trải nghiệm cuộc sống đến hết."

Trinh không hiểu nhưng cũng theo Lộc vào phòng. Mỗi lần có một bệnh nhân tham gia vào "Hôp tử lốc bạc", họ sẽ lấy một con dao ra khỏi bàn tròn và đặt vào lốc bạc. Lốc bạc sẽ quay xoay xoay, và con dao sẽ rơi xuống một trong hai hạng mục: "Sống" hay "Chết".

Trinh thấy khó chịu khi thấy con dao của bạn rơi xuống "Chết". Nhưng Lộc lại cười rộng: "Đừng lo. Con dao của em sẽ rơi xuống 'Sống'."

Trinh không thể tin vào điều này nhưng cũng theo Lộc tham gia vào "Hôp tử lốc bạc". Mỗi lần con dao của cô rơi xuống "Sống", Trinh cảm thấy như được tái sinh. Cảm giác này dẫn dắt cô ra khỏi sương mù của căn bệnh và cho cô niềm tin vào cuộc sống.

Theo thời gian trôi qua, Trinh và Lộc đã trở thành một cặp bạn thân. Mỗi ngày họ đều đến phòng "Hôp tử lốc bạc" để trải nghiệm cuộc sống đến hết. Dù là bệnh tật, họ vẫn có thể hạnh phúc với nhau.

Một hôm nọ, Lộc đưa Trinh đến một căn phòng riêng dành cho hai người. Phòng này có một cái bàn tròn lớn hơn và nhiều con dao hơn. Lớc nói: "Trinh, hôm nay chúng ta sẽ là chủ nhân của 'Hôp tử lốc bạc'."

Trinh hạnh phúc khi được lựa chọn để trở thành chủ nhân của "Hôp tử lốc bạc". Cùng với Lộc, cô sẽ dẫn dắt những kẻ mới đến phòng này để trải nghiệm cuộc sống đến hết. Dù là bệnh tật, dù là sương mù của căn bệnh, với "Hôp tử lốc bạc", họ sẽ có thể sống rao rồi rao hơn.